Là em cố chấp gìn giữ, mỗi ngày qua những dòng tin nhắn, những cuộc gọi những câu nói bâng quơ ngọt ngào mà anh gửi tới, em không có thời gian kiểm chứng, không có tư cách hỏi lại, không thể tìm kiếm sự khẳng định... vì thế khi người muốn ra đi em không thể giữ...
Tay buông mà sao lòng không thể buông...
Em vẫn luôn cố chấp như thế, cố chấp yêu, cố chấp đau và cả cố chấp không muốn quên anh...
Giữa chúng ta là thứ tình cảm gì anh nhỉ, em nghĩ mãi mà cũng không thể nào hiểu được thứ tình cảm chúng ta đã từng có kia luôn mong manh như sương mai, mờ ảo như sương khói,... không có gì là cụ thể là rõ ràng, vậy mà mỗi ngày em luôn cố gìn giữ cho nó đừng tan biến, ngày này qua ngày khác em luôn cố chấp duy trì...
Em là người sống nội tâm, hơi mơ mộng và thiên về tình cảm, em luôn thấy mình cô đơn và lạc lõng giữa thế giới này, có rất nhiều điều không thể chia sẻ cùng ai, mỗi ngày của em trôi qua khá đơn giản và tẻ nhạt... cuộc sống êm đềm, em cuộn mình trong cái vỏ ốc mà cuộc đời đã định sẵn...
Anh, người đàn ông phong trần nhất mà em đã từng gặp trong đời, có một hoàn cảnh rất giống em,... em đã rất vui mừng, như cả thế giới rộng lớn thế này vậy mà hôm nay cuối cùng em đã tìm thấy một người giống mình, em cứ có cảm giác chúng ta đã quen từ kiếp trước, muốn đến gần hơn, gần hơn chút nữa...
Nhưng, em đã tìm thấy anh quá trễ... có vui mừng cách mấy, có trân trọng cách mấy thì cũng không thể đến với nhau, anh biết, em biết nhưng vì cố chấp, em vẫn cứ cố giữ sợi dây tơ mong manh đó để nương náu mỗi ngày. Dù lí trí ngày nào cũng gào thét dừng lại, nhưng con tim thì vô cùng ngang bướng, một chút thôi cũng được, ngắn ngủi thôi cũng được, tổn thương cũng được, tan nát cũng được... Sao em lại từng cố chấp như thế hả anh?
Anh thì sao, chút tình cảm của anh em đã hiểu rõ, có lẽ cũng chỉ đơn giản là sự cảm thông, là giây phút rung động, là thứ tình cảm hơn tình bạn và chưa thể tới tình yêu... em nào trách gì anh, giữa chúng ta chỉ có thế, làm gì có thời gian vung đắp để thành một cuộc tình, rào cản giữa chúng ta quá lớn, hai ta chẳng ai đủ can đảm đạp đổ mọi thứ để xây nên thành trì của chúng ta. Em không trách gì anh, chỉ trách mây gió hững hờ, mang anh đến với em mà không cho em bất cứ sự chọn lựa nào hết, anh cứ như thứ đồ chơi xa hoa mà em thầm ao ước, mỗi ngày nhìn ngắm mà không thể nào chạm vào được...
Là em cố chấp gìn giữ thứ không thuộc về mình, mỗi ngày qua những dòng tin nhắn, những cuộc gọi những câu nói bâng quơ ngọt ngào mà anh gửi tới, em không có thời gian kiểm chứng, không có tư cách hỏi lại, không thể tìm kiếm sự khẳng định... vì thế khi người muốn ra đi em không thể giữ...
Cái kết này em luôn nghĩ đến, luôn biết trước mọi việc, chỉ là không ngờ nó đến quá nhanh thôi, anh là người lớn, lí trí hơn em nhiều, những gì anh làm em hiểu hết, nhưng em vẫn đau lòng, em muốn anh cũng như em, bi lụy một chút, bất chấp một chút... Anh nói, em hãy dừng lại, chuyện chúng ta ảnh hưởng tới quá nhiều người, anh không muốn em tổn thương, không muốn mọi khổ sở sau này mình em gánh chịu, anh nhìn ra mọi chuyện rất xa, sống ở đời luôn có quy luật em biết không?... em không muốn biết gì cả, em nói em chỉ biết rằng anh không đủ yêu thương dành cho em...
Phút thoáng qua đó là em giận hờn, em trẻ con, em đang dỗi... vì sao em thương anh như vậy, bất chấp như vậy mà sao anh có thể dùng lí trí để bắt em quay lại, em không muốn, em muốn dùng con tim để hiểu lúc này thôi... Trẻ con quá phải không anh? Anh mệt mỏi lắm đúng không, nói mãi mà đứa con nít này không hiểu, cứ đòi đánh đổi cả thế giới này để có anh thôi. Anh người đàn ông từng trải của cuộc đời này, có điều gì mà anh chưa trải qua, nên anh cũng có những nguyên tắc không thể phá vỡ,... vì vậy muốn hay không em vẫn phải kết thúc...
Trở về lại là em, mang thêm một vết sẹo trong tim, tiềm thức của em anh vẫn ở đó, anh càng đẩy em ra xa, em càng thấy anh là một người tốt, đáng kính trọng biết bao... nhưng tim em thì đau lắm vì em đã đặt quá nhiều vào anh, bao hụt hẫng cứ cuốn lấy em, nỗi nhớ xô đẩy mỗi ngày làm tim em nghẹn thắt... biết rằng một người cố chấp thì phải có một người ngăn lại, nếu anh cũng giống em, cố chấp như thế thì sẽ ra sao?