Ngày trước nếu có người hỏi em rằng “chờ đợi lâu như thế có mệt mỏi không?”, em chẳng suy nghĩ gì mà cười tươi trả lời rằng “không”. Bởi lúc ấy em tin anh sẽ về với em. Còn bây giờ vẫn câu hỏi ấy, em chỉ biết lặng người quay đi, em mệt rồi anh à.
Em vẫn giữ thói quen đứng trên ban công dõi mắt theo từng dòng xe qua đường chỉ mong nhìn thấy nụ cười của anh. Nhớ không anh? Biết bao nhiêu lần anh đứng dưới gốc cây bàng già chờ em, đợi em bao lâu cũng không một lần trách cứ. Còn bây giờ em đợi anh, mơ thấy anh mà anh không về.
Em vẫn hay trở lại con đường xưa chúng ta vẫn hay đi, ngày ấy anh đèo em trên chiếc xe mini nhật, giỏ xe đựng cặp sách của hai đứa cứ ngoặt bên nọ, xế bên kia thế là ngã rầm. Ấy vậy mà hai đứa vẫn nhìn nhau cười khanh khách. Khoảnh khắc ấy cho đến bây giờ không có cách nào tìm lại nữa
Em vẫn hay nghĩ lại những ngày hai đứa mình cùng học chung một lớp, tranh nhau một cái bàn, cho nhau đồ ăn vặt, giúp đỡ nhau học bài. Bài kiểm tra đến lỗi sai cũng giống nhau. Ngày ấy nhìn những áng mây trôi ngoài cửa sổ hai đứa cùng mơ một giấc mơ sao thấy bình yên quá đỗi.
Em vẫn hay vào trang cá nhân của anh để xem mỗi ngày dù cả năm anh chẳng một dòng trạng thái. Còn bên này trang cá nhân của em lúc nào cũng đầy tâm trạng. Không biết bao lần em tự dỗ dành bản thân rằng đừng xem nữa, vậy mà cứ mỗi lần nỗi nhớ ùa về, mọi nguyên tắc liền bị phá vỡ, dòng tìm kiếm bao giờ cũng có tên anh.
Em vẫn hay im lặng khi nghe bạn bè hỏi vì sao anh không trở về bên em nữa, vì sao anh lại để em một mình, vì sao mối tình đẹp như thế hai đứa lại không cố giữ gìn. Em không biết trả lời sao cả anh à, khó quá. Tình cảm không thể miễn cưỡng, duyên hết thì đành xa nhau phải không anh?
Em đã cố gắng “xóa” hết mọi thứ có liên quan đến anh cuối cùng em nhận ra, anh vẫn ở trong tim em, vẫn xuất hiện khi nỗi cô đơn ôm lấy. Số điện thoại trong danh bạ từ lâu đã chẳng còn nữa nhưng chỉ cần nghĩ đến anh thôi em đã vô thức viết lên màn hình từ bao giờ.
Có người hỏi, có người đã nhắc lại, có người luôn thắc mắc tại sao chúng ta lại chia tay. Em không còn trách anh như trước nữa, ngược lại em muốn cảm ơn anh bởi nhờ anh mà em đã trưởng thành hơn. Có lẽ sau mọi thứ, điều em cảm thấy bình yên nhất là khi tình yêu kết thúc chúng ta vẫn tử tế với nhau. Bởi cả hai đều biết mọi chuyện đã qua có cứu vãn cũng không thể như cũ và trách móc hận thù chỉ làm nhau đau thêm.
Anh! Em biết tương lai là điều không định trước, hiện tại mới là thứ ta nên trân trọng và giữ gìn. Anh đã có lựa chọn cho riêng mình, em cũng có lối đi cho bản thân. Có lần anh hỏi em có còn nhớ anh là ai không. Lần ấy em im lặng. Thực ra cho đến bây giờ nếu có hẹn hò ai, trò chuyện cùng ai hình bóng anh vẫn thấp thoáng trong suy nghĩ em. Quên một người đâu có dễ phải không an?