Đến khi mệt nhoài tôi sẽ lăn ra ngủ và không phải nghĩ đến nhiều chuyện làm tôi đau lòng nữa.
Người khác nhìn thấy tôi lúc nào cũng cười nói vui vẻ.
Nhưng họ đâu biết rằng trong đêm tối tôi cô đơn, trống vắng như thế nào.
Tôi thích trời đêm, thích vẻ tĩnh mịch đôi khi đến vô tình của đêm.
Thích những vì sao lấp lánh trên trời kia và mong một lần đươc hái chúng.
Nhưng liệu hái được chúng rồi, chúng có đẹp, lung linh như khi ta ngắm từ xa?
Cũng giống như con người thế thôi, đừng nên cố dành giật thứ gì đó cho riêng mình, khi không là của ta thì dù có níu kéo, nắm bắt cũng sẽ tuột mất dễ dàng...
Tôi thích đêm vì thế, vì đêm là khoảng thời gian tôi trở về làm chính mình, không cười giả tạo, không sống dối trá.
Sẽ rất vui nếu đêm dài mãi...
Nhưng cũng sẽ thật buồn vì chẳng biết khi nào mới thoát khỏi vực sâu của cô đơn khi tôi cứ sống mãi trong đêm tối
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn